Chuyện nói xấu trên mạng
ảnh minh họa |
Gỡ bỏ 159 tài khoản Facebook nói xấu, bôi nhọ lãnh đạo, tuyên truyền chống phá Sở thích nói xấu để gây... chia lìa |
Để bàn hay bàn tiếp về cái chuyện nói xấu trên mạng và không chỉ ở trên mạng này. Chúng ta phải xác định: “Thế nào là nói xấu?”. Phê phán những thói tư, tật xấu, hay những việc làm không đẹp của người đời thì có phải là “nói xấu” không? Không! Phê phán những cái xấu, làm cho con người đẹp lên, xã hội đẹp lên, để cuộc sống của chúng ta ngày một hoàn thiện thì sao lại gọi là “nói xấu” được. Đây là vấn đề Chủ tịch Hồ Chí Minh rất quan tâm. Bác luôn nhắc chúng ta phải biết “Phê bình và tự phê bình”.
Tự phê bình là mình phải rà soát lại mình. Đôi khi mình đâu có biết mình xấu. Nếu biết mình xấu thì mình đã chẳng làm việc xấu. Tất nhiên, cũng có người hoàn toàn biết đấy là việc xấu nhưng họ vẫn cứ làm, vì đồng tiền, hay vì một ý đồ rất đen tối nào đó thì ta chẳng bàn, bởi đó là kẻ tha hoá. Nhưng có những người không “diễn biến”, không “tha hoá”, mà rồi vẫn làm những việc xấu, thì mới cần đến sự phê bình. Ngay từ những ngày còn bé tí, tôi cũng đã viết về cây đèn dầu hoả, ngày ấy ở nông thôn còn chưa có điện: “Đứng giữa bàn mà cháy/ Mà toả sáng xung quanh/ Chỉ thương cây đèn ấy/ Không sáng nổi chân mình”. Hay viết về cái cây: “Ngày nào còn bé xíu/ Giờ bỗng vút lưng trời/ Dưới gốc cây xám mốc/ Bao lá cành sâu rơi”. Nói đúng cái xấu, cái không hoàn thiện, không phải là nói xấu.
Vậy thế nào là nói xấu?
Nói xấu là dựng chuyện, bịa đặt, vu khống cho người ta những cái người ta không làm, không có, biến người tử tế thành kẻ tội đồ xấu xí bẩn thỉu trước con mắt của công chúng không có đầy đủ thông tin. Cái này ở trên mạng, và không chỉ ở trên mạng có nhiều lắm. Người ta bêu xấu, tạo điều kiện để không ít kẻ vô tâm đánh hội đồng. Một hội chứng đám đông rất kinh khiếp.
Có không ít những ca sĩ, nghệ sĩ nước ngoài yếu bóng vía không chịu đựng nổi đã tìm đến những cái chết oan khuất. Rất thương tâm. Những kẻ giết người ảo ấy, toà án nào xử được? Làm sao kết tội được. Đấy là một bi kịch tang thương của đời sống hiện đại. Ở ta chưa đến mức như thế, nhưng việc dựng chuyện, vu khống là chuyện rất nan giải. Ngay cả những thần tượng chúng ta tôn thờ cung kính bấy nay, họ cũng đem ra bôi nhọ thì chẳng còn gì họ không bôi nhọ.
Theo ông, để khắc phục tình trạng rất không đẹp này cần phải thế nào?
Trước hết, chúng ta cần phải có một chế tài đủ mạnh để trừng phạt những kẻ đặt điều vu khống. Và nếu đúng là vu khống thì phải phạt thật nặng để răn đe. Tốt nhất là phạt bằng kinh tế. Nếu kẻ nói xấu là cán bộ công nhân viên Nhà nước thì cùng với phạt tiền là đuổi việc và công bố công khai trên các kênh truyền thông. Chẳng cần phải tù tội làm gì. Đừng để dân lại phải nuôi những kẻ càn quấy và rồi lại làm khổ thêm cả mấy anh chị quản giáo.
Còn những người bị hại, tôi nghĩ chẳng khó khăn gì trong việc minh oan. Hiện nay ta có hàng mấy trăm tờ báo và các kênh truyền thông. Rồi cùng với các kênh chính thống, chúng ta còn có Blog, Facebook, cổng điện tử và các trang cá nhân, chúng ta có thể nói lại rất dễ dàng. Trong thời đại bùng nổ thông tin, mọi trù úm, bưng bít sẽ được giải toả ngay. Và một điều nữa, điều này rất quan trọng, muốn không bị nói xấu thì đừng dại dột mà làm điều xấu. Mình ngay thẳng, trong sạch thì không tâm địa hay thế lực nào có thể bôi nhọ được. Nếu có bị bôi nhọ cũng hoá giải được ngay.
Cứ như các phiên toà xử Hồ Duy Hải đầy những vi phạm, mà vi phạm rất nghiêm trọng vừa rồi thì làm sao tránh được sự chỉ chích hay sự phẫn nộ của đông đảo nhân dân và những người còn có chút lương tri. Tôi không bênh gì Hồ Duy Hải, cũng không khẳng định cậu ấy vô tội, nhưng để kết tội cậu ấy giết người rồi tử hình cậu ấy, mà tử hình đến ba lần thì phải có bằng cớ cụ thể. Cậu ấy không phải người yêu của Hồng, của Vân, không có cớ gì để cậu ấy ghen tuông để dẫn đến một hành động mù quáng. Cậu ấy cũng không nghiện ma tuý đến mức mất kiểm soát thành kẻ ngáo đá. Còn bảo cậu ấy giết người vì cá cược bóng đá thì cũng không có sức thuyết phục. Muốn cướp của thì phải chọn người giàu, người có của chứ không ai chọn hai cô hợp đồng làm công ăn lương ở một bưu cục cấp xóm cấp phường. Hơn nữa lại giết người vào lúc 7 giờ, 7 rưỡi tối, là cái lúc bưu điện vẫn đang làm việc, người ra kẻ vào nườm nượp thì giết thế nào? Làm sao có thể giết được.
Vả lại, số tiền cá độ, chỉ có 15 triệu, 20 triệu thì cũng đâu có lớn đối với ngay cả một người nghèo. Gia đỉnh Hải lại không nghèo. Cậu ấy từng cai quản một cửa hàng của bà dì ruột, với số tiền lớn hơn con số ấy rất nhiều mà không thất thoát đến một xu thì làm sao cậu ấy phải giết người vì hơn chục triệu bạc. Nhưng điều quan trọng nhất là những bằng chứng, những dâú vân tay của Hải thì lại không có. Cứ cho rằng cậu ấy có thể xoá được dấu vân tay ở bồn rửa mặt, nhưng còn bao nhiêu dấu vân tay ở các vị trí khác trong khắp hiện trường thì rửa làm sao? Đây là vụ án rất đơn giản, nhưng lại thành phức tạp vì sự khuất tất nhìn đâu cũng thấy.
Không ai lại mua hiện vật ở chợ về để làm bằng chứng kết tội một con người. Đến khi người ta phê phán vì sự nhăng nhít ấy thì lại bảo đấy không phải hiện vật, không phải bằng chứng mà chỉ là vật tương tự để thị phạm. Ô hay, kết tội người ta thì phải có bằng chứng cụ thể, chứ sao lại dùng vật thị phạm? Cách điều tra kỳ dị thế này làm sao ngăn người đời nghĩ đến chuyện mớm cung. Rõ ràng người điều tra biết rất rõ hung khí thế nào nên đã mua đồ đúng như vậy để làm vật thị phạm cho người bị tráo thế để biết mà vẽ lại cho đúng, khai cho đúng như cái kịch bản vụng về, ngô nghê không lừa được cả trẻ con chứ đừng nói đến những người lịch lãm, từng trải.
Sự khuất tất thường dấu đầu hở đuôi. Lại còn bảo, nếu không giết người sao cậu ấy lại nhận, rồi cứ căn cứ vào lời khai mà kết tội thì thật kỳ dị, nhất là ở các phiên toà xét xử ở Việt Nam, khi trò tra tấn, mớm cung đã thành phổ biến. Ông Chấn, ông Long, ông Nén đã từng nhận giết người đó thôi. Ông Chấn còn bảo: “Suốt cả tháng trời họ cứ bắt tôi phải diễn tập đâm người, giết người rồi lôi xác người như thế nào. Tôi “làm” thành thạo rồi họ mới chụp ảnh rồi làm bằng chứng để kết tội tôi”. Thế thì tin sao được bằng cớ với những lời khai được mớm cung như thế.
Chuyện xét xử ở ta luôn có những sai phạm nghiêm trọng, và vụ án Hồ Duy Hải là đỉnh điểm của sự tuỳ tiện, khiến Viện Kiểm sát tối cao và Quốc Hội phải vào cuộc. Thật kinh khiếp khi có ông thẩm phán còn bảo: “Còn để Hồ Duy Hải thì còn phức tạp, còn mất ổn định chính trị ở địa phương”. Trời đất quỷ thần ơi! Giết một con người không có bằng cớ gì để kết tội, coi tính mạng người dân như cỏ rác mà lại còn mong có được sự ổn định chính trị ư? Chính những ông mất nhân tính, phát ngôn lung tung này đã đẩy nền tư pháp vốn rất tốt đẹp của chúng ta xuống vực thẳm. Tôi cũng rất ngạc nhiên khi có ông Phó Chánh án ở một toà án lại còn kết tội cả các Đại biểu Quốc hội, cho là họ đã có những phát ngôn nguy hiểm, do bị tiêm nhiễm những luận điệu của địch. Làm sao có địch nào mà lại chui được vào cơ quan quyền lực cao nhất của chúng ta? Và những đại điểu cao quý như Lê Minh Trí, Lê Thị Nga, Lưu Bình Nhưỡng, Trương Trọng Nghĩa, Lê Thanh Vân…, những người thực sự vì dân, hết lòng vì dân, luôn được dân yêu quý tin cậy. Chính họ đã khôi phục và củng cố được niềm tin của dân vào chính thể này.
Mọi việc rồi sẽ dần sáng tỏ. Phê phán cái xấu, cái sai bao giờ cũng cần thiết. Và phê phán cái xấu cái sai, đâu phải là nói xấu. Đảng ta luôn chủ trưởng phải nhìn thẳng sự thật, nói đúng sự thật. Nếu cái đúng, cái tốt lên ngôi và luôn được ươm mầm phát triển thì cái xấu không còn đất trú ngụ. Có phải thế không?
Cảm ơn ông!